Hôm nay, khi tham dự buổi lễ kết nạp đảng viên mới của chi bộ trường Mầm non Tuổi Thần Tiên của hai quần chúng ưu tú Vũ Hồng Linh và Nguyễn Thị Thanh Thủy làm sống lại trong tôi bao xúc cảm, những sự bồi hồi, hạnh phúc của hơn một năm về trước, cái ngày mà tôi được vinh dự đứng trong hàng ngũ của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Tôi không đến với Đảng vì những gì quá cao siêu, vì dù ở đâu, vị trí nào, tôi nghĩ mình vẫn phải làm việc và cố gắng làm việc tốt. Nhưng được đứng vào hàng ngũ của Đảng, không chỉ là mục tiêu phấn đấu, mà hơn thế, trong quá trình phấn đấu, tôi đã trưởng thành và sống có trách nhiệm hơn.
Ngày tôi được kết nạp Đảng, tôi gọi đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình. Trở thành một đảng viên trẻ đem đến cho tôi niềm tự hào, hạnh phúc lớn lao. Trở thành đảng viên là vinh dự, tự hào nhưng trên hết là trách nhiệm. Trách nhiệm tiếp tục cống hiến để xứng đáng với những gì mà thầy cô, bạn bè đã tin tưởng. Cống hiến, không phải là cái gì đó quá cao siêu, mà trước hết chỉ đơn giản là phải hết sức cố gắng trong công việc hằng ngày là chăm sóc, nuôi dạy trẻ, là giúp đỡ đồng nghiệp cùng hoàn thành tốt các nhiệm vụ được giao.
Tôi nhớ trong cuốn nhật ký Đặng Thùy Trâm, khi được kết nạp vào Đảng, dòng đầu tiên của ngày hôm đó chị viết: “Cái cảm giác rõ nét nhất của ngày hôm nay là: Phải phấn đấu để sống xứng đáng với cái tên "một người cộng sản". Vâng, dù bất cứ trong hoàn cảnh nào, người đảng viên, người cộng sản luôn luôn thực hiện đúng mục tiêu lý tưởng của Đảng, lấy ngọn cờ của Đảng làm mục tiêu, là ngọn đuốc dẫn đường, là hi sinh vì sự nghiệp cách mạng. Hãy giữ vững tinh thần của người cộng sản, tinh thần trong suốt như pha lê, cứng rắn như kim cương và chói lọi muôn nghìn hào quang của lòng tin tưởng…”. Chính những ngọn lửa đó đã truyền sức mạnh để thế hệ trẻ như chúng tôi được thắp sáng, thôi thúc nhân lên nhằm vươn tới, cống hiến nhiều hơn nữa sức trẻ của mình cho đất nước!