NƯỚC ƠI
Nước ơi, nước ơi
Lại đây với bé
Cho bé rửa mặt
Cho bé rửa tay
Cho bé sạch sẽ
Rồi bé đi chơi
Mắt bé sáng ngời
Miệng cười xinh xắn
Răng bé rất trắng
Bé cắn rất đau!
CHE MƯA CHO BẠN
Gió thổi dồn mây đen
Ông trời nổi sấm chớp
Mưa trút xuống ào ào
Gà đi về nơi nào
Ôi gà con ướt lạnh!
Nhím liền đến bên cạnh
Lấy ô che cho gà
Ếch cũng đem ô ra
Ðể che mưa cho gà
Mưa tạnh, gió đi xa
Gà con cám ơn Nhím
Gà con cám ơn Ếch
Nguyễn Thị Thảo
NẮNG
Nắng vừa đậu trên lá
Gió rung nắng rơi ngay
Em chạy vội ra nhặt
Nắng không vào bàn tay
Hoa cúc vàng nắng đậu
Hoa cúc càng vàng tươi
Nắng mà có hoa cúc
Nắng cũng thơm nắng ơi!
Lê Hồng Thiện
GIÓ
Tên tôi là gió
Đi khắp mọi nơi
Công việc của tôi
Không bao giờ nghỉ.
Tháng ngày chăm chỉ
Tôi dài hơn sông
Suốt đời mênh mông
Rộng hơn biển cả.
Tên tôi là Gió
Các bạn nhớ không?
Tôi không dáng hình
Tên tôi là Gió ...
(Tác giả: Xuân Quỳnh)
MƯA
Mưa ở trên trời
Mưa rơi xuống đất
Vừa ngồi trong đất
Đã nhào ra sân
Mưa không có chân
Ở đâu cũng đến.
(Tác giả: Lê Lâm)
Truyện: GIỌT NƯỚC TÍ XÍU
Tí Xíu là một giọt nước ở biển cả. Họ hàng, anh em của Tí Xíu đông lắm và ở khắp mọi nơi: biển cả, sông ngòi, ao hồ, trên trời, dưới đất…
Một buổi sáng, Tí Xíu cùng các bạn đuổi theo những lớp sóng nhấp nhô. Ông Mặt Trời tỏa ánh nắng rực rỡ xuống biển. Tí Xíu reo vui trong sóng nhẹ và ánh nắng chan hòa. Chợt ông Mặt Trời cất tiếng:
- Tí Xíu ơi! Cháu có đi với ông không?
Tí Xíu hỏi khẽ:
- Đi đâu ạ?
Ông Mặt Trời bảo:
- Đi đến đất liền, ở đó rất cần nước.
Tí Xíu vui lắm, nhưng sực nhớ ra rằng mình là giọt nước nên không thể bay được, Tí Xíu lại hỏi:
- Làm thế nào mà cháu bay lên được ạ?
- Cháu đừng lo! – Ông Mặt Trời nói ồm ồm – Ông sẽ làm cho cháu biến thành hơi.
Nói xong, ông Mặt Trời vén mây, chiếu thật nhiều ánh nắng xuống biển. Tí Xíu rùng mình và biến thành hơi. Chú chỉ kịp nói với biển cả:
- Chào mẹ! Con đi đây! Mẹ chờ con trở về nhé!
Tí Xíu từ từ bay và nhập bọn với các bạn. Lúc đầu, Tí Xíu cùng các bạn bay là là trên mặt biển, sau đó hợp thành một đám mây mỏng bay vào đất liền. Gió nhẹ đưa Tí Xíu và các bạn bay qua dòng sông. Xế chiều, ông Mặt Trời tỏa ánh nắng chói chang hơn lúc sáng, không khí trở nên oi bức… Bỗng từ đâu, một cơn gió lạnh thổi tới. Tí Xíu reo lên:
- Mát quá, các bạn ơi! Mát quá!
Tí Xíu và các bạn vui sướng nhảy múa. Nhưng rồi, trời mỗi lúc một lạnh. Tí Xíu và các bạn thấy rét. Chúng xích lại gần nhau thành một khối đông đặc và không bay lên được nữa. Chúng sà xuống thấp dần… thấp dần…
Một tia chớp rạch ngang bầu trời. Một tiếng sét đinh tai vang lên. Gió thổi mạnh hơn. Tí Xíu và các bạn trở thành giọt nước trong vắt. Chúng thi nhau ào ào rơi xuống… Cơn dông bắt đầu.
Hồ nước và mây
Vào một ngày cuối xuân, những tia nắng đua nhau nhảy nhót trên mặt hồ nước. Mặt hồ lung linh, rạng rỡ dưới ánh mặt trời. bỗng nhiên trời nổi gió. Chị Mây sà thấp xuống mặt hồ. Hồ nước cuộn sóng nói với chị Mây: “Khi có ánh nắng, tôi lóng lánh đẹp hẳn lên, thế mà chị lại che nắng của tôi”. Chị Mây tung tà áo đen kịt và nói:
– Cô bé ơi! Nếu không có tôi thì sao có cô?
– Tôi cần gì chị – Hồ nước lớn tiếng nói.
Chị Mây tức giận bỏ mặc Hồ nước và bay lên tận trời xanh.
Những ngày hè trời nắng chang chang. Hồ nước bị nung nóng bốc hơi dần lên nên ngày càng bé lại. Chị Mây vẫn giận hồ nước nên ở tít trên cao. Hồ nước bị cạn kiệt dần. Nó cầu cứu: “Chị Mây ơi! Không có chị tưới nước xuống tôi chết mất”. Bầy cá tôm trong hồ cũng than vãn: “Chúng tôi chết mất vì thiếu nước…”
Nghe tiếng gọi của Hồ nước và tiếng than vãn của bầy cá tôm…Chị Mây bay về tưới nước xuống Hồ cả một ngày đêm. Hồ nước lớn dần lên. Mặt hồ lao xao song: “ Cảm ơn chị Mây!Cảm ơn chị Mây!”. Hồ nước im lặng suốt cả mùa thu và mùa đông. Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ cho bầu trời xanh ngát cao vời vợi soi mình. Tà áo đen của chị Mây nhỏ dần. Mùa xuân sang, tà áo của chị Mây chỉ còn bằng dải lụa. Chị vội sà tấm thân mỏng tang, bé nhỏ xuống hồ nước mà nói:
– Không có cô bé, tôi cũng teo tóp dần không sống nổi đâu!.
Hồ nước lao xao sóng. Ông mặt trời tốt bụng rọi những tia nắng ấm đầu hè xuống mặt hồ. Hồ nước bốc hơi. Trên trời cao, chị Mây lớn dần lên. Từ đó Hồ nước và Mây không bao giờ tranh cãi kể công với nhau nữa. Cả hai đều thấm thía bài học: “Ở đời không ai sống được một mình”.
Sự tích ngày và đêm
Ngày xửa ngày xưa, Mặt Trăng, Mặt Trời và Gà Trống cùng sống với nhau trên trời. Mặt Trăng mặc cái áo màu trắng, Gà Trống đội một chiếc mũ màu đỏ. Mặt Trăng thích cái mũ đỏ của Gà Trống lắm. Một hôm, Mặt Trăng nói với Gà Trống:
– Chúng mình đổi áo và mũ cho nhau nhé!
Gà Trống đáp:
– Tớ không thích cái áo màu trắng của cậu. Tớ không đổi mũ lấy áo đâu!
Mặt Trăng cứ gạ đổi mãi nhưng Gà Trống nhất định không chịu. Mặt Trăng liền giật mũ của Gà Trống và vứt xuống đất. Gà Trống vội bay xuống đất để nhặt mũ. Nhưng Mặt Đất tối đen nên Gà Trống không tìm thấy mũ. Gà Trống sực nhớ tới Mặt Trời, Gà Trống liền ngửa cổ lên trời và cất tiếng gọi:
Mặt Trăng mặc cái áo màu trắng, Gà Trống đội một chiếc mũ màu đỏ.
– Mặt Trời ơi! Mặt Trời ơi!
Mặt Trời vội vén màn mây nhìn xuống dưới đất. Những tia nắng rực rỡ tỏa sáng khắp nơi. Nhờ có ánh nắng Mặt Trời chiếu xuống, Gà Trống nhìn thấy cái mũ đỏ của mình mắc trên một cành cây. Gà Trống sung sướng bay lên cây để lấy chiếc mũ và đội lên đầu.
Gà Trống định bay về trời nhưng vì quá mệt nên không đủ sức cất cánh bay lên nữa. Gà Trống cất tiếng gọi:
– Mặt Trời ơi! Kéo tớ lên với!
Nhưng Mặt Trời không thể kéo Gà Trống lên được. Mặt Trời đành an ủi Gà Trống:
– Gà Trống ơi! Bạn hãy ở lại dưới mặt đất vậy. Buổi sáng sớm bạn hãy gọi “Ò ó o…! Mặt trời ơi!”, tôi sẽ thức dậy và trò chuyện với bạn nhé!
Từ đó trở đi, Gà Trống luôn dậy sớm và cất tiếng gáy “ò ó o” để đánh thức Mặt Trời dậy. Ở tít trên cao, Mặt Trời với gương mặt hồng hào tròn trịa, mỉm cười nhìn Gà Trống. Muôn loài hoa đua nở, khoe sắc màu rực rỡ. Cây lá cũng mở bừng mắt reo vui chào đón ánh Mặt Trời. Người ta gọi lúc đó là ngày.
Còn Mặt Trăng thì cảm thấy rất hối hận và xấu hổ vì đã đối xử không tốt với bạn Gà Trống. Vì thế, Mặt Trăng cứ đợi đến khi Mặt Trời lặn xuống phía bên kia rặng núi, Gà Trống lên chuồng đi ngủ mới dám xuất hiện. Người ta gọi lúc Mặt Trăng tỏa những tia sáng dịu dàng, yếu ớt gọi là đêm.